Nick Halden
Active Member
- 923
- 1,486
Corona virus dường như bóc trần một sự thật hiển nhiên ẩn dưới cái nhìn thiếu sót của công chúng về hệ thống tiền tệ hiện đại. Các ngân hàng tw, các chính phủ đã thực hiện những chính sách "chưa từng có tiền lệ", nhưng theo các MMTers, việc này không có gì mới lạ.
Câu chuyện:
Một buổi tối, bố mẹ những đứa trẻ gọi chúng lại và bảo:
- Mấy đứa nghe đây, từ nay các con làm mỗi việc nhà, sẽ được thưởng 1 phiếu bé ngoan.
Mấy đứa trẻ rất háo hức. Nhưng sau chỉ vài ngày, chúng nhận ra mấy cái phiếu bé ngoan, ngoài những hình ảnh ngộ nghĩnh ra thì chẳng có tác dụng gì với chúng. Mấy tờ giấy vô dụng đó chẳng đáng để chúng phải mất công dọn dẹp, cho mèo ăn hay rửa bát chén.
Sau khi bàn bạc với nhau, bố mẹ đều nhất trí rằng: "Nếu cuối tháng, mỗi người các con không nộp đủ 100 phiếu bé ngoan, thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy!".
Tất nhiên không đứa trẻ nào muốn gặp rắc rối cả. Chúng không muốn bị cấm ra khỏi nhà chơi trong những ngày nghỉ, chúng muốn xem chương trình tivi yêu thích và ăn bánh kem mỗi sáng. Ngay lập tức, chúng bắt tay vào việc và đúng như kế hoạch, sau tuần đầu tiên chúng kiếm được hơn 3 chục tấm phiếu từ bố mẹ mình.
Lại nói về phiếu bé ngoan, đó là những mẩu giấy nhỏ có in hình động vật ngộ nghĩnh với màu sắc bắt mắt. Về sau, mẹ chúng cảm thấy phiền phức khi phải tốn quá nhiều giấy và mực in, nên họ chỉ ghi vào một cuốn sổ. Lũ trẻ tất nhiên đồng ý khi nghe mẹ giải thích, vì hộp đựng của chúng đã đầy ắp phiếu mà không còn chỗ cho những đồng xu bạc nữa. Cuối ngày, những đứa trẻ thông báo lại hôm nay làm bao nhiêu việc, họ ghi vào cuốn sổ đó tổng số phiếu mà mỗi đứa đang giữ:
- Tom: 50 phiếu bé ngoan
- Tony: 47 phiếu
- Emily: 53 phiếu.
Emily đang có 40 lá phiếu trong hộp bút của em, cộng thêm 53 phiếu trong sổ của cha mẹ là 93 phiếu.
Và họ trừ đi 100 phiếu vào mỗi cuối tháng. Emily có thể nộp lại một số tấm phiếu giấy hoặc bảo mẹ cô trừ đi phần còn lại trong sổ. Tất nhiên nếu cô bé Emily hứng lên và muốn được cầm trên tay 10 tấm phiếu thật, họ sẽ in ra 10 phiếu và đưa cho cô bé.
Một ngày nọ, trong lúc xem tivi, bố Bob tình cờ nghe được Tom và Tony thỏa thuận với nhau. "Em còn thiếu 5 phiếu mà ngày mai là hết tháng, con bé Emily thì luôn chăm chỉ quá mức. Anh hãy để em làm thay anh ngày mai, em sẽ trả anh 1 tấm".
Một ngày khác, Bob lại nghe được câu chuyện đó, nhưng thay vì làm hộ, Tony đồng ý trả Tom 2 xu bạc cho một tấm phiếu. Cậu bé rất lười làm việc nhà, nhưng bù lại rất thích tiết kiệm những đồng xu thay vì ăn kem sau giờ học. Đến tuần sau, Tom đòi 2 xu cho một phiếu, Tony ngán ngẩm nhưng đến tối, cậu bé nhanh chóng có được thỏa thuận tốt hơn với cô em Emily chăm chỉ, người đồng ý đổi 3 xu cho 2 phiếu.
Emily nhờ anh Tony giải bài tập toán hộ và trả cho anh 2 phiếu một tuần.
Buổi chiều Chủ Nhật, mẹ Anna về nhà và thấy nó thật bừa bộn. Dọn dẹp lẽ ra là phần việc mà Tom thường làm, nhưng gần đây cậu bé mới tham gia clb bóng đá ở trường, nên thời gian dọn nhà rất ít. Mặc dù vậy, Tom vẫn nộp đủ 100 phiếu mỗi tháng nên cậu bé không thể bị phạt. Mẹ Anna yêu cầu Tom phải nhanh chóng hoàn thành công việc dọn dẹp, nhưng Tom nói: "Con đã có đủ phiếu. Con rất bận và nếu mẹ muốn con dọn nhà hãy trả con 2 phiếu thay vì 1". Mẹ đồng ý và việc nhà hoàn thành, nhưng dường như Tom đã bị quá tải trong khoảng thời gian đó.
Một thời gian sau, Tom liên tục đổi cho Tony 1 xu 1 phiếu, bởi vì mẹ trả cậu những 2 phiếu/1 việc vả lại cậu đang muốn tích xu để mua món quà cho cô bạn dễ thương ngồi bàn trên. Sau đó 3 tháng, đến lượt Tony có đủ phiếu để nộp và bỏ quên việc cắt cỏ & cho mèo và vẹt ăn. Mẹ Anna lại thấy phiền, cậu nhóc đòi 2 phiếu cho 1 việc. Tony có thừa phiếu và không cầm mua phiếu từ Emily nữa. Đến lượt Emily cảm thấy phiền vì cô bé không thể đổi những đồng xu để ăn kem sau giờ học. Cô đồng ý đổi 2 phiếu cho một đồng xu từ Tony và yêu cầu mẹ cô trả cao hơn. Mẹ Anna đương nhiên muốn việc nhà được hoàn thành và lại đồng ý trả cho Emily 2 phiếu 1 việc.
Buổi tối, Anna nói chuyện với Bob về những đứa con. Bob đề xuất tăng lên 150 phiếu bé ngoan phải nộp hàng tháng. Lũ trẻ liền phản ứng nhưng vô hiệu, "tại vì bố bảo thế!".
Sau 1 năm, Anna nhận thấy mình phải trả 5 phiếu cho mỗi công việc của lũ trẻ và cuối tháng thu của mỗi đứa 300 phiếu. Chẳng có vấn đề gì cả, tất cả những gì cô phải làm là viết thêm một số 0 vào cuốn sổ của mình. Nhưng cô thật không muốn chúng cứ đòi hỏi thêm mãi và cứ nhờ vả anh chị em mình hết lần này đến lần khác, nhất là Tony. Cô bèn nghĩ ra một cách. Cô nói với Emily, người đang có hơn 1000 phiếu bé ngoan:
- Emily, con cho mẹ mượn 500 phiếu bé ngoan nhé, mỗi tháng mẹ sẽ trả con 5 phiếu. Nhưng sau một năm con mới được lấy lại toàn bộ.
Emily đồng ý. Đến tối, cô bé kể với anh cả Tom.
Tom hiện tại có đủ số phiếu để nộp cho 2 tháng, và 500 phiếu còn dư. Tom gặp mẹ và đề nghị cho mẹ mượn 200 phiếu và "mẹ hãy trả con 2 phiếu mỗi tháng nhé". Mẹ Anna đáp: "con cho mẹ mượn 500 phiếu và mẹ trả con 7 phiếu mỗi tháng, nhưng con chỉ được lấy lại toàn bộ vào năm sau".
Tony cảm thấy khó khăn trong khoảng thời gian sau đó. Cậu không thể đổi cho anh Tom hay em gái vì nếu họ cứ đổi hết phiếu bé ngoan cho Tony, đến lượt họ cũng sẽ thiếu số lượng phiếu bắt buộc nộp cuối tháng.
- Anh lười lắm Tony, anh toàn dụ em làm thay anh. Em cho mẹ mượn rồi và không đòi lại ngay được. Bây giờ anh trả em 3 xu một phiếu hoặc là không gì cả. Emily tuyên bố dõng dạc.
Câu chuyện:
Một buổi tối, bố mẹ những đứa trẻ gọi chúng lại và bảo:
- Mấy đứa nghe đây, từ nay các con làm mỗi việc nhà, sẽ được thưởng 1 phiếu bé ngoan.
Mấy đứa trẻ rất háo hức. Nhưng sau chỉ vài ngày, chúng nhận ra mấy cái phiếu bé ngoan, ngoài những hình ảnh ngộ nghĩnh ra thì chẳng có tác dụng gì với chúng. Mấy tờ giấy vô dụng đó chẳng đáng để chúng phải mất công dọn dẹp, cho mèo ăn hay rửa bát chén.
Sau khi bàn bạc với nhau, bố mẹ đều nhất trí rằng: "Nếu cuối tháng, mỗi người các con không nộp đủ 100 phiếu bé ngoan, thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy!".
Tất nhiên không đứa trẻ nào muốn gặp rắc rối cả. Chúng không muốn bị cấm ra khỏi nhà chơi trong những ngày nghỉ, chúng muốn xem chương trình tivi yêu thích và ăn bánh kem mỗi sáng. Ngay lập tức, chúng bắt tay vào việc và đúng như kế hoạch, sau tuần đầu tiên chúng kiếm được hơn 3 chục tấm phiếu từ bố mẹ mình.
Lại nói về phiếu bé ngoan, đó là những mẩu giấy nhỏ có in hình động vật ngộ nghĩnh với màu sắc bắt mắt. Về sau, mẹ chúng cảm thấy phiền phức khi phải tốn quá nhiều giấy và mực in, nên họ chỉ ghi vào một cuốn sổ. Lũ trẻ tất nhiên đồng ý khi nghe mẹ giải thích, vì hộp đựng của chúng đã đầy ắp phiếu mà không còn chỗ cho những đồng xu bạc nữa. Cuối ngày, những đứa trẻ thông báo lại hôm nay làm bao nhiêu việc, họ ghi vào cuốn sổ đó tổng số phiếu mà mỗi đứa đang giữ:
- Tom: 50 phiếu bé ngoan
- Tony: 47 phiếu
- Emily: 53 phiếu.
Emily đang có 40 lá phiếu trong hộp bút của em, cộng thêm 53 phiếu trong sổ của cha mẹ là 93 phiếu.
Và họ trừ đi 100 phiếu vào mỗi cuối tháng. Emily có thể nộp lại một số tấm phiếu giấy hoặc bảo mẹ cô trừ đi phần còn lại trong sổ. Tất nhiên nếu cô bé Emily hứng lên và muốn được cầm trên tay 10 tấm phiếu thật, họ sẽ in ra 10 phiếu và đưa cho cô bé.
Một ngày nọ, trong lúc xem tivi, bố Bob tình cờ nghe được Tom và Tony thỏa thuận với nhau. "Em còn thiếu 5 phiếu mà ngày mai là hết tháng, con bé Emily thì luôn chăm chỉ quá mức. Anh hãy để em làm thay anh ngày mai, em sẽ trả anh 1 tấm".
Một ngày khác, Bob lại nghe được câu chuyện đó, nhưng thay vì làm hộ, Tony đồng ý trả Tom 2 xu bạc cho một tấm phiếu. Cậu bé rất lười làm việc nhà, nhưng bù lại rất thích tiết kiệm những đồng xu thay vì ăn kem sau giờ học. Đến tuần sau, Tom đòi 2 xu cho một phiếu, Tony ngán ngẩm nhưng đến tối, cậu bé nhanh chóng có được thỏa thuận tốt hơn với cô em Emily chăm chỉ, người đồng ý đổi 3 xu cho 2 phiếu.
Emily nhờ anh Tony giải bài tập toán hộ và trả cho anh 2 phiếu một tuần.
Buổi chiều Chủ Nhật, mẹ Anna về nhà và thấy nó thật bừa bộn. Dọn dẹp lẽ ra là phần việc mà Tom thường làm, nhưng gần đây cậu bé mới tham gia clb bóng đá ở trường, nên thời gian dọn nhà rất ít. Mặc dù vậy, Tom vẫn nộp đủ 100 phiếu mỗi tháng nên cậu bé không thể bị phạt. Mẹ Anna yêu cầu Tom phải nhanh chóng hoàn thành công việc dọn dẹp, nhưng Tom nói: "Con đã có đủ phiếu. Con rất bận và nếu mẹ muốn con dọn nhà hãy trả con 2 phiếu thay vì 1". Mẹ đồng ý và việc nhà hoàn thành, nhưng dường như Tom đã bị quá tải trong khoảng thời gian đó.
Một thời gian sau, Tom liên tục đổi cho Tony 1 xu 1 phiếu, bởi vì mẹ trả cậu những 2 phiếu/1 việc vả lại cậu đang muốn tích xu để mua món quà cho cô bạn dễ thương ngồi bàn trên. Sau đó 3 tháng, đến lượt Tony có đủ phiếu để nộp và bỏ quên việc cắt cỏ & cho mèo và vẹt ăn. Mẹ Anna lại thấy phiền, cậu nhóc đòi 2 phiếu cho 1 việc. Tony có thừa phiếu và không cầm mua phiếu từ Emily nữa. Đến lượt Emily cảm thấy phiền vì cô bé không thể đổi những đồng xu để ăn kem sau giờ học. Cô đồng ý đổi 2 phiếu cho một đồng xu từ Tony và yêu cầu mẹ cô trả cao hơn. Mẹ Anna đương nhiên muốn việc nhà được hoàn thành và lại đồng ý trả cho Emily 2 phiếu 1 việc.
Buổi tối, Anna nói chuyện với Bob về những đứa con. Bob đề xuất tăng lên 150 phiếu bé ngoan phải nộp hàng tháng. Lũ trẻ liền phản ứng nhưng vô hiệu, "tại vì bố bảo thế!".
Sau 1 năm, Anna nhận thấy mình phải trả 5 phiếu cho mỗi công việc của lũ trẻ và cuối tháng thu của mỗi đứa 300 phiếu. Chẳng có vấn đề gì cả, tất cả những gì cô phải làm là viết thêm một số 0 vào cuốn sổ của mình. Nhưng cô thật không muốn chúng cứ đòi hỏi thêm mãi và cứ nhờ vả anh chị em mình hết lần này đến lần khác, nhất là Tony. Cô bèn nghĩ ra một cách. Cô nói với Emily, người đang có hơn 1000 phiếu bé ngoan:
- Emily, con cho mẹ mượn 500 phiếu bé ngoan nhé, mỗi tháng mẹ sẽ trả con 5 phiếu. Nhưng sau một năm con mới được lấy lại toàn bộ.
Emily đồng ý. Đến tối, cô bé kể với anh cả Tom.
Tom hiện tại có đủ số phiếu để nộp cho 2 tháng, và 500 phiếu còn dư. Tom gặp mẹ và đề nghị cho mẹ mượn 200 phiếu và "mẹ hãy trả con 2 phiếu mỗi tháng nhé". Mẹ Anna đáp: "con cho mẹ mượn 500 phiếu và mẹ trả con 7 phiếu mỗi tháng, nhưng con chỉ được lấy lại toàn bộ vào năm sau".
Tony cảm thấy khó khăn trong khoảng thời gian sau đó. Cậu không thể đổi cho anh Tom hay em gái vì nếu họ cứ đổi hết phiếu bé ngoan cho Tony, đến lượt họ cũng sẽ thiếu số lượng phiếu bắt buộc nộp cuối tháng.
- Anh lười lắm Tony, anh toàn dụ em làm thay anh. Em cho mẹ mượn rồi và không đòi lại ngay được. Bây giờ anh trả em 3 xu một phiếu hoặc là không gì cả. Emily tuyên bố dõng dạc.
Giới thiệu sách Trading hay
Bộ sách của Phù Thủy Trader Mark Minervini
Mark Minervini là một huyền thoại của giới trading toàn cầu. Bộ sách này mang đến các kiến thức cơ bản nhất về phương pháp giao dịch của Mark Minervini
Chỉnh sửa lần cuối:
Bài viết liên quan