LaVolpe79
Active Member
- 47
- 221
Trên tư cách cá nhân, tôi có thể khẳng định câu chuyện trên đây là thật, nhưng vì có sự “dính líu” với một người nữa, tôi xin phép từ chối mọi yêu cầu xác minh câu chuyện này. Mọi người có thể xem như một câu chuyện cổ tích kể cho vui, vì cá nhân tôi vẫn luôn xem như mình may mắn.
Câu chuyện mang mô – típ “té núi lụm bí kíp” này bắt đầu hồi đầu 2017, khi mình bắt đầu dấn thân vào việc tự học ngành trade và đạp phải những pha lùa gà bán cam đầu tiên. Gần nửa năm trôi qua không mấy ý nghĩa, may mắn duy nhất có lẽ là mình tổn thất khá ít và nằm trong mức nhắm mắt cho qua được.
Rồi tôi gặp lão, vì một lý do lát nữa sẽ nói, tôi sẽ gọi lão là “Mr.X”.
Lão ở thành phố của tôi, tôi biết lão thông qua một người anh bạn bè xã hội – lâu lâu vẫn hay hú kèo nhau café. Ngồi hóng bên bàn nước, thỉnh thoảng câu chuyện lái sang kinh tế, tôi vô tình biết được lão là trader. Câu chuyện càng kéo dài, tôi càng cảm giác được lão ấy giỏi ở mức nào.
Ông anh của tôi thì không quan tâm lắm đến chây chiếc (sau này tôi mới biết đó chính là lý do Mr.X chịu mở miệng nói về trade) nhưng tôi thì để ý. Với tư cách một con gà bị thị trường quật vỡ mõm hết lần này tới lần khác và đang chới với không biết bến bờ, dĩ nhiên là tôi bái sư ngay lập tức.
Câu trả lời là: “Không, tôi không rảnh”.
Hụt hẫng. Nhưng thôi, tính tôi quảng giao, dù sao tôi cũng thích cái tính tếu táo của lão cũng như thói quen dùng những thứ hết sức đơn giản để nói về những yếu tố phức tạp của kinh tế, thế là tôi cứ lân la sang chỗ lão suốt. Hôm thì nải chuối, hôm thì bình rượu (tôi ở ngay khu nấu rượu đặc sản), lão sống ở đầu bên kia thành phố nên những bình rượu của tôi đều là hàng quý.
Ban đầu, lão từ chối thẳng vì nghĩ tôi cù nhây. Thực lòng thì như đã nói ở trên, tôi chỉ thích nói chuyện với lão. Dần dà, thấy tôi không nhắc chuyện trade nữa, toàn đá lái vào những thứ lão quan tâm như câu cá, chuyện cười chợ búa, lão với tôi mới từ lạ thành quen. Thỉnh thoảng, giữa những cuộc café lão cũng đem chuyện kinh tế ra nói, giải thích chỗ này chỗ kia, nhưng thường thì câu chuyện không bao giờ đi xa hơn vấn đề ban đầu.
Chơi lâu, tôi biết lão giàu hơn cái vẻ ngoài chạy wave quần xà lỏn ngồi câu cá rất nhiều lần. Điều đó càng khiến tôi tin rằng lão là dân trade xịn, vì lão vốn chẳng có công việc nào nghiêm túc ngoài mỗi ngày vài tiếng ngồi bên máy tính (những lúc đó, tôi có ghé sang thì cũng phải quay đầu về, đó là luật của lão, không tiếp khách lúc đang tập trung).
[Broken External Image]:https://storage.needpix.com/rsynced_images/people-2625804_1280.jpg
Bẵng đi cũng nửa năm, lão tự nhiên hỏi:
“Mày còn tự học trade không?”
“Dạ còn.”
“Mỗi chiều tối rảnh ghé đây, tao dạy.”
Hành trình trading của tôi thay đổi hoàn toàn. Dĩ nhiên, nó không phải màu hồng như quảng cáo. Đó là những tuần rất dài tôi phải nhìn đi nhìn lại các vùng giá lão đánh dấu và yêu cầu tôi tự phân tích để hiểu vấn đề, gần 2 tháng trời chỉ để hiểu sơ sơ toàn bộ các khái niệm cơ bản (chưa tính đến kỹ năng phân tích), là những lệnh ăn chửi cắm đầu (dù là demo) vì bất cẩn, không nhìn ra hết vấn đề trên chart hay những lỗi sơ đẳng như vào lệnh trước giờ có tin quan trọng.
Điều thú vị nữa là dù tôi cãi lão đi theo con đường BO trong khi lão 100% Fx và chứng khoán, thỉnh thoảng lão vẫn bỏ chút thời gian tìm hiểu BO và cho tôi nhiều lời khuyên đắt giá trên những hệ thống phương pháp BO do tôi thiết lập sau này (dĩ nhiên là nếu loss hay chơi ngu là ăn chửi nặng hơn).
Và kể cả khi lão nói “Ok, mày đủ khả năng bơi real rồi đó”, tôi vẫn đớp vài pha cháy tài khoản (thực ra bây giờ lâu lâu vẫn đớp), vẫn có những pha nổi điên sau khi đạp lệnh loss.
Nhưng điều quan trọng là tôi đã đi đúng hướng, đã rút ngắn được rất nhiều thời gian tự học và lắng nghe những bí quyết mà lão ấy ngày trước đã từng phải trả giá bằng tài khoản hàng chục – thậm chí hàng trăm triệu để học được.
“Cái thứ vớ vẩn ấy Google đọc cho vui thôi, dẹp mẹ đi, bỏ vô không xài được đâu!” (“Cái thứ ấy” là gì thì tôi xin phép không nói để tránh cãi nhau, vì thực ra chính chỗ này tới giờ tôi với lão vẫn bất đồng quan điểm).
Học lâu, nói chuyện nhiều, tôi mới hiểu lão đồng ý dạy cho tôi không phải vì tôi muốn học. Kể từ ngày rút chân ra khỏi các diễn đàn, các bàn café giữa những trader, lão chỉ nghiêm túc dạy cho mỗi một mình tôi. Đơn giản là vì khi lão đã từ chối, tôi vẫn đối xử với lão như một người bạn.
Lão rời bỏ thế giới của các trader mà làm một trader ở ẩn, tự kiếm tự hưởng, một phần là vì cái quan điểm mà tôi xin phép nói quá lên là “chán ghét loài người”. Cũng vì nó mà lão yêu cầu tôi hứa một điều: Học trading với lão, thành công hay thất bại cũng không bao giờ được nhắc tên lão trước mặt người khác, đặc biệt là với người trong ngành trade.
“Ngày trước tao còn chường mặt ra với người ta, còn dạy người này, giúp người kia, tao ăn gạch đủ rồi. Lúc thấy tao kiếm tiền từ ngàn đô, người ta bay vào gọi tao là thầy, là thánh. Tao ban đầu cũng thấy sướng, tự nhiên được tung hô. Nhưng lúc người ta tự đốt tk của mình, người ta quay sang chửi bới tao. Chưa kể mấy thành phần tới xin học mà như ông bà ông nội, kiến thức tao đổ bao nhiêu công sức để có được, nó dám buông lời trên bàn café xin chia sẻ dễ như cho nhau một tờ tiền lẻ.”
Ngành trade tàn khốc từ ngày chúng ta bắt đầu dính vào nó. Đối với lão ấy, những tổn thất tiền bạc đầu tiên chưa là gì. Tổn thất lớn nhất chính là nhìn cái viễn cảnh tươi đẹp của đời mình, hết lần này đến lần khác được vẽ ra và rồi tàn lụi khi đối mặt với sự tàn khốc của thị trường và của chính tâm lý cá nhân.
Những newbie trong ngành trade làm nó tàn khốc thêm. Họ là con mồi cho những “chây đơ” lừa đảo bán khóa học, đội nhóm, dẫn ref, như quy luật tự nhiên con mồi quá đông thì thú săn mồi sẽ sinh sôi nảy nở. Cách họ đối xử với những con người thực sự có tâm, có tầm cũng quá bựa. Hoặc là họ không hiểu công sức của những con người thành công, hoặc là họ quá quan tâm đến bản thân mình, làm sao để học nhanh, kiếm tiền nhanh – nhiều (tâm lý ham chén thánh) nên không thể giữ sự tôn trọng với những con người đã phải nhìn thị trường bằng con mắt thật – con mắt được luyện thành sau bao nhiêu lần nhìn giấc mơ màu hồng sụp đổ.
Mặt khác, người Việt mình hay đổ thừa. Luôn phải có một cái gì đó để đổ thừa cho thất bại của mình.
Bất cứ ai trong ngành trading nói “theo tôi, bạn chắc chắn sẽ có tiền” đều là dối trá. Bởi lẽ, công thức thành công của ngành này bao gồm nhiều yếu tố khác nhau. Bên cạnh những yếu tố mà người thầy có thể mang đến cho bạn như kiến thức, chia sẻ kinh nghiệm, các phương pháp đã được thiết lập sẵn… thì có những yếu tố hoàn toàn thuộc vào bản thân bạn như tâm lý, độ bình tĩnh… Thậm chí có những trader từng kiếm hàng triệu USD vẫn tự đẩy mình vào cảnh phá sản. Có thể nói đây là ngành đi một mình thì cô độc, đi cùng người khác thì khắc nghiệt.
Việc suy nghĩ rằng “cứ học là sẽ trade được, trade không được là do thầy ngu” - đó là điều hoàn toàn sai sự thật, một sự thật mà rất ít người dám thừa nhận.
Trách sao các cao thủ toàn chọn con đường lui về ở ẩn, còn những newbie vẫn cứ loay hoay tìm chén thánh…
Câu chuyện mang mô – típ “té núi lụm bí kíp” này bắt đầu hồi đầu 2017, khi mình bắt đầu dấn thân vào việc tự học ngành trade và đạp phải những pha lùa gà bán cam đầu tiên. Gần nửa năm trôi qua không mấy ý nghĩa, may mắn duy nhất có lẽ là mình tổn thất khá ít và nằm trong mức nhắm mắt cho qua được.
Rồi tôi gặp lão, vì một lý do lát nữa sẽ nói, tôi sẽ gọi lão là “Mr.X”.
Lão ở thành phố của tôi, tôi biết lão thông qua một người anh bạn bè xã hội – lâu lâu vẫn hay hú kèo nhau café. Ngồi hóng bên bàn nước, thỉnh thoảng câu chuyện lái sang kinh tế, tôi vô tình biết được lão là trader. Câu chuyện càng kéo dài, tôi càng cảm giác được lão ấy giỏi ở mức nào.
Ông anh của tôi thì không quan tâm lắm đến chây chiếc (sau này tôi mới biết đó chính là lý do Mr.X chịu mở miệng nói về trade) nhưng tôi thì để ý. Với tư cách một con gà bị thị trường quật vỡ mõm hết lần này tới lần khác và đang chới với không biết bến bờ, dĩ nhiên là tôi bái sư ngay lập tức.
Câu trả lời là: “Không, tôi không rảnh”.
Hụt hẫng. Nhưng thôi, tính tôi quảng giao, dù sao tôi cũng thích cái tính tếu táo của lão cũng như thói quen dùng những thứ hết sức đơn giản để nói về những yếu tố phức tạp của kinh tế, thế là tôi cứ lân la sang chỗ lão suốt. Hôm thì nải chuối, hôm thì bình rượu (tôi ở ngay khu nấu rượu đặc sản), lão sống ở đầu bên kia thành phố nên những bình rượu của tôi đều là hàng quý.
Ban đầu, lão từ chối thẳng vì nghĩ tôi cù nhây. Thực lòng thì như đã nói ở trên, tôi chỉ thích nói chuyện với lão. Dần dà, thấy tôi không nhắc chuyện trade nữa, toàn đá lái vào những thứ lão quan tâm như câu cá, chuyện cười chợ búa, lão với tôi mới từ lạ thành quen. Thỉnh thoảng, giữa những cuộc café lão cũng đem chuyện kinh tế ra nói, giải thích chỗ này chỗ kia, nhưng thường thì câu chuyện không bao giờ đi xa hơn vấn đề ban đầu.
Chơi lâu, tôi biết lão giàu hơn cái vẻ ngoài chạy wave quần xà lỏn ngồi câu cá rất nhiều lần. Điều đó càng khiến tôi tin rằng lão là dân trade xịn, vì lão vốn chẳng có công việc nào nghiêm túc ngoài mỗi ngày vài tiếng ngồi bên máy tính (những lúc đó, tôi có ghé sang thì cũng phải quay đầu về, đó là luật của lão, không tiếp khách lúc đang tập trung).
[Broken External Image]:https://storage.needpix.com/rsynced_images/people-2625804_1280.jpg
Bẵng đi cũng nửa năm, lão tự nhiên hỏi:
“Mày còn tự học trade không?”
“Dạ còn.”
“Mỗi chiều tối rảnh ghé đây, tao dạy.”
Hành trình trading của tôi thay đổi hoàn toàn. Dĩ nhiên, nó không phải màu hồng như quảng cáo. Đó là những tuần rất dài tôi phải nhìn đi nhìn lại các vùng giá lão đánh dấu và yêu cầu tôi tự phân tích để hiểu vấn đề, gần 2 tháng trời chỉ để hiểu sơ sơ toàn bộ các khái niệm cơ bản (chưa tính đến kỹ năng phân tích), là những lệnh ăn chửi cắm đầu (dù là demo) vì bất cẩn, không nhìn ra hết vấn đề trên chart hay những lỗi sơ đẳng như vào lệnh trước giờ có tin quan trọng.
Điều thú vị nữa là dù tôi cãi lão đi theo con đường BO trong khi lão 100% Fx và chứng khoán, thỉnh thoảng lão vẫn bỏ chút thời gian tìm hiểu BO và cho tôi nhiều lời khuyên đắt giá trên những hệ thống phương pháp BO do tôi thiết lập sau này (dĩ nhiên là nếu loss hay chơi ngu là ăn chửi nặng hơn).
Và kể cả khi lão nói “Ok, mày đủ khả năng bơi real rồi đó”, tôi vẫn đớp vài pha cháy tài khoản (thực ra bây giờ lâu lâu vẫn đớp), vẫn có những pha nổi điên sau khi đạp lệnh loss.
Nhưng điều quan trọng là tôi đã đi đúng hướng, đã rút ngắn được rất nhiều thời gian tự học và lắng nghe những bí quyết mà lão ấy ngày trước đã từng phải trả giá bằng tài khoản hàng chục – thậm chí hàng trăm triệu để học được.
“Cái thứ vớ vẩn ấy Google đọc cho vui thôi, dẹp mẹ đi, bỏ vô không xài được đâu!” (“Cái thứ ấy” là gì thì tôi xin phép không nói để tránh cãi nhau, vì thực ra chính chỗ này tới giờ tôi với lão vẫn bất đồng quan điểm).
Học lâu, nói chuyện nhiều, tôi mới hiểu lão đồng ý dạy cho tôi không phải vì tôi muốn học. Kể từ ngày rút chân ra khỏi các diễn đàn, các bàn café giữa những trader, lão chỉ nghiêm túc dạy cho mỗi một mình tôi. Đơn giản là vì khi lão đã từ chối, tôi vẫn đối xử với lão như một người bạn.
Lão rời bỏ thế giới của các trader mà làm một trader ở ẩn, tự kiếm tự hưởng, một phần là vì cái quan điểm mà tôi xin phép nói quá lên là “chán ghét loài người”. Cũng vì nó mà lão yêu cầu tôi hứa một điều: Học trading với lão, thành công hay thất bại cũng không bao giờ được nhắc tên lão trước mặt người khác, đặc biệt là với người trong ngành trade.
“Ngày trước tao còn chường mặt ra với người ta, còn dạy người này, giúp người kia, tao ăn gạch đủ rồi. Lúc thấy tao kiếm tiền từ ngàn đô, người ta bay vào gọi tao là thầy, là thánh. Tao ban đầu cũng thấy sướng, tự nhiên được tung hô. Nhưng lúc người ta tự đốt tk của mình, người ta quay sang chửi bới tao. Chưa kể mấy thành phần tới xin học mà như ông bà ông nội, kiến thức tao đổ bao nhiêu công sức để có được, nó dám buông lời trên bàn café xin chia sẻ dễ như cho nhau một tờ tiền lẻ.”
Ngành trade tàn khốc từ ngày chúng ta bắt đầu dính vào nó. Đối với lão ấy, những tổn thất tiền bạc đầu tiên chưa là gì. Tổn thất lớn nhất chính là nhìn cái viễn cảnh tươi đẹp của đời mình, hết lần này đến lần khác được vẽ ra và rồi tàn lụi khi đối mặt với sự tàn khốc của thị trường và của chính tâm lý cá nhân.
Những newbie trong ngành trade làm nó tàn khốc thêm. Họ là con mồi cho những “chây đơ” lừa đảo bán khóa học, đội nhóm, dẫn ref, như quy luật tự nhiên con mồi quá đông thì thú săn mồi sẽ sinh sôi nảy nở. Cách họ đối xử với những con người thực sự có tâm, có tầm cũng quá bựa. Hoặc là họ không hiểu công sức của những con người thành công, hoặc là họ quá quan tâm đến bản thân mình, làm sao để học nhanh, kiếm tiền nhanh – nhiều (tâm lý ham chén thánh) nên không thể giữ sự tôn trọng với những con người đã phải nhìn thị trường bằng con mắt thật – con mắt được luyện thành sau bao nhiêu lần nhìn giấc mơ màu hồng sụp đổ.
Mặt khác, người Việt mình hay đổ thừa. Luôn phải có một cái gì đó để đổ thừa cho thất bại của mình.
Bất cứ ai trong ngành trading nói “theo tôi, bạn chắc chắn sẽ có tiền” đều là dối trá. Bởi lẽ, công thức thành công của ngành này bao gồm nhiều yếu tố khác nhau. Bên cạnh những yếu tố mà người thầy có thể mang đến cho bạn như kiến thức, chia sẻ kinh nghiệm, các phương pháp đã được thiết lập sẵn… thì có những yếu tố hoàn toàn thuộc vào bản thân bạn như tâm lý, độ bình tĩnh… Thậm chí có những trader từng kiếm hàng triệu USD vẫn tự đẩy mình vào cảnh phá sản. Có thể nói đây là ngành đi một mình thì cô độc, đi cùng người khác thì khắc nghiệt.
Việc suy nghĩ rằng “cứ học là sẽ trade được, trade không được là do thầy ngu” - đó là điều hoàn toàn sai sự thật, một sự thật mà rất ít người dám thừa nhận.
Trách sao các cao thủ toàn chọn con đường lui về ở ẩn, còn những newbie vẫn cứ loay hoay tìm chén thánh…
Giới thiệu sách Trading hay
Khám phá Nghệ thuật Giao dịch Tiền tệ Chuyên nghiệp
Sách được viết bởi FX Trader chuyên nghiệp, có gần 30 năm giao dịch Forex cho các ngân hàng lớn thế giới như Citi, Nomura hay HSBC, đồng thời từng trading cho quỹ đầu cơ có vốn hàng chục triệu đô la
Bài viết liên quan